TỰ SỰ ( Thơ)
Ghi chú: * Cô tôi là chị ruột của bố và chú ruột tôi
** Trung đoàn 66 sư 304 . Sau nay chính ông đã từng là Trung đoàn trưởng và Q. Sư trưởng
*** Ông SƯ đã đến cầu siêu cho bố tôi trong ngày tang lễ .
Thời gian như thấm thoát thoi đưa,, mới hôm nào đây thôi mà đã sắp tới ngày giỗ lần thứ 2 Chú tôi- tức cũng là người đỡ đầu - là bố nuôi của tôi.
Trong gia đình, tôi là con trưởng của ông. Sau tôi còn 5 em nữa, trong đó có một em trai. Nói đúng nhất ông đã có tôi là con khi ông mới 13 tuổi, bởi trước khi chết bố tôi (là anh ruột của ông ), đã gọi ông vào bên giường di chúc giao tôi cho ông. Hôm nay tôi xin có một bài thơ tự sự khi nghĩ về ông, người đã có ảnh hưởng lớn đối với tôi và có thể nói rằng: Không có ông tôi không chắc còn mặt ở trên đời . Bài thơ không bóng bẩy không có lời hoa mỹ, mong các bạn đọc và hy vọng thêm phần nào thông cảm và hiểu tôi hơn.
Tự sự
Trong gia đình, tôi là con trưởng của ông. Sau tôi còn 5 em nữa, trong đó có một em trai. Nói đúng nhất ông đã có tôi là con khi ông mới 13 tuổi, bởi trước khi chết bố tôi (là anh ruột của ông ), đã gọi ông vào bên giường di chúc giao tôi cho ông. Hôm nay tôi xin có một bài thơ tự sự khi nghĩ về ông, người đã có ảnh hưởng lớn đối với tôi và có thể nói rằng: Không có ông tôi không chắc còn mặt ở trên đời . Bài thơ không bóng bẩy không có lời hoa mỹ, mong các bạn đọc và hy vọng thêm phần nào thông cảm và hiểu tôi hơn.
Tự sự
Tuổi thơ ai cũng có
Nhưng sự đong đầy không giống nhau
Có tuổi thơ mang những nỗi đau
Có những tuổi thơ tràn đầy hạnh phúc
Riêng tuổi thơ tôi nặng đầy khó nhọc
Bố chết sớm, mẹ đi lấy chồng
Bà không có lỗi, bởi tuổi xuân hồng
Mới hơn 20 đã thành goá bụa
Nhà nghèo lắm, sau nghe cô kể *
Bà Nội già, mắt kém còng lưng
Tôi là cháu cưng,
Đức tôn dòng họ
Chú ruột tôi 13 tuổi nhỏ
Đã quai búa lò rèn rau, cháo nuôi tôi
Và cả mẹ già thương quá đi thôi
Năm đói 45 thế mà qua được
Không chết là may khốn cùng đã vượt
Cách mạng về với đầy nhiệt huyết
Chú tôi xin vào cảm tử quân
Ôm bom ba càng và nguyện sẽ hiến dâng
Cả tuổi thanh xuân dành cho tổ quốc
Kháng chiến trường kỳ ông luôn vững bước
Lập những chiến công xứng đáng với đời
Khi là B trưởng ông đã tuyệt vời
Bắt gọn Âu Phi một trung đội giặc
Chiến công sau ông càng hiển hách
D trưởng chỉ huy bắt sống 300 tên
Đã có nhà thơ kể trận không quên
Niềm tự hào của trung đoàn thiên chiến **
Nhờ có công lao mà ông cống hiến
Đã xin cho tôi đi học ở Quế Lâm
Tôi được nên người và đã tiến thân
Với cả cuộc đời, coi như bước ngoặt
Quế Lâm cho tôi những ngày đẹp nhất
Tạo đà phương trưởng về sau
Cùng với vợ con đầm ấm bên nhau
Tuy chẳng giầu sang, nhưng cũng không hèn kém
Ông dậy cho tôi phải là người lương thiện
Có được hôm nay,chớ phụ những ngày qua
Rằng cuộc đời này đâu chỉ có có gấm hoa
Có hạnh phúc nào mà không khó nhọc?
Có nỗi đau nào mà không bật khóc
Giá trị cuộc đời như thế hiểu không?
Ông dậy tôi và tôi rất thương ông
Bởi cuối đời
Ông hơi bất hạnh
Sống âm thầm trong khu vườn lạnh
Ăn không ngon và ngủ không yên
Bên người vợ già, bệnh tật kinh niên
Các con ở xa, mỗi người một ngả
Thương ông nhiều, nhưng chăm sóc chẳng là bao
Có những người con gợn chút buồn sao
Âm thầm một mình day dứt...
Tôi như thấy bàng hoàng muốn ngất
Lòng quạnh đau bởi thương xót ông
Ôi! Một kiếp đời như thế là xong
Tất cả theo ông đi về cát bụi
Tôi xót thương ông và tự thấy mình có lỗi
Để ông buồn, đôi lúc ông hờn giỗi
Các con không làm theo ý ông
Bởi bao điều ông rất ước mong
Song con cái vẫn còn xem nhẹ
Bạn đời thì buồn,các con là thế
Đành ngẫm ngùi chịu đựng,cô đơn...
Ông đi rồi tôi thương,hiểu ông hơn
Song tất cả đã trở thành quá muộn
Có nhà SƯ nhỏ nhẹ giong buồn ***
Thương quá con người sinh ra đã khổ
Cho tới lúc trở về cùng tiên tổ
Chưa siêu thoát tâm hồn...
Lòng nặng gánh phiền lo
Dẫu biết rằng đời đâu chỉ có vay cho
Mà nghĩa tử nay đã thành nghĩa tận
Con xin bố, bố đừng ân hận
Tổ Quốc, gia đình,t hương lắm bố ơi!
Hãy cho chúng con được quỳ khóc bên Người
Kính cẩn, tự hào về Bố, Bố ơi!...
Nhưng sự đong đầy không giống nhau
Có tuổi thơ mang những nỗi đau
Có những tuổi thơ tràn đầy hạnh phúc
Riêng tuổi thơ tôi nặng đầy khó nhọc
Bố chết sớm, mẹ đi lấy chồng
Bà không có lỗi, bởi tuổi xuân hồng
Mới hơn 20 đã thành goá bụa
Nhà nghèo lắm, sau nghe cô kể *
Bà Nội già, mắt kém còng lưng
Tôi là cháu cưng,
Đức tôn dòng họ
Chú ruột tôi 13 tuổi nhỏ
Đã quai búa lò rèn rau, cháo nuôi tôi
Và cả mẹ già thương quá đi thôi
Năm đói 45 thế mà qua được
Không chết là may khốn cùng đã vượt
Cách mạng về với đầy nhiệt huyết
Chú tôi xin vào cảm tử quân
Ôm bom ba càng và nguyện sẽ hiến dâng
Cả tuổi thanh xuân dành cho tổ quốc
Kháng chiến trường kỳ ông luôn vững bước
Lập những chiến công xứng đáng với đời
Khi là B trưởng ông đã tuyệt vời
Bắt gọn Âu Phi một trung đội giặc
Chiến công sau ông càng hiển hách
D trưởng chỉ huy bắt sống 300 tên
Đã có nhà thơ kể trận không quên
Niềm tự hào của trung đoàn thiên chiến **
Nhờ có công lao mà ông cống hiến
Đã xin cho tôi đi học ở Quế Lâm
Tôi được nên người và đã tiến thân
Với cả cuộc đời, coi như bước ngoặt
Quế Lâm cho tôi những ngày đẹp nhất
Tạo đà phương trưởng về sau
Cùng với vợ con đầm ấm bên nhau
Tuy chẳng giầu sang, nhưng cũng không hèn kém
Ông dậy cho tôi phải là người lương thiện
Có được hôm nay,chớ phụ những ngày qua
Rằng cuộc đời này đâu chỉ có có gấm hoa
Có hạnh phúc nào mà không khó nhọc?
Có nỗi đau nào mà không bật khóc
Giá trị cuộc đời như thế hiểu không?
Ông dậy tôi và tôi rất thương ông
Bởi cuối đời
Ông hơi bất hạnh
Sống âm thầm trong khu vườn lạnh
Ăn không ngon và ngủ không yên
Bên người vợ già, bệnh tật kinh niên
Các con ở xa, mỗi người một ngả
Thương ông nhiều, nhưng chăm sóc chẳng là bao
Có những người con gợn chút buồn sao
Âm thầm một mình day dứt...
Tôi như thấy bàng hoàng muốn ngất
Lòng quạnh đau bởi thương xót ông
Ôi! Một kiếp đời như thế là xong
Tất cả theo ông đi về cát bụi
Tôi xót thương ông và tự thấy mình có lỗi
Để ông buồn, đôi lúc ông hờn giỗi
Các con không làm theo ý ông
Bởi bao điều ông rất ước mong
Song con cái vẫn còn xem nhẹ
Bạn đời thì buồn,các con là thế
Đành ngẫm ngùi chịu đựng,cô đơn...
Ông đi rồi tôi thương,hiểu ông hơn
Song tất cả đã trở thành quá muộn
Có nhà SƯ nhỏ nhẹ giong buồn ***
Thương quá con người sinh ra đã khổ
Cho tới lúc trở về cùng tiên tổ
Chưa siêu thoát tâm hồn...
Lòng nặng gánh phiền lo
Dẫu biết rằng đời đâu chỉ có vay cho
Mà nghĩa tử nay đã thành nghĩa tận
Con xin bố, bố đừng ân hận
Tổ Quốc, gia đình,t hương lắm bố ơi!
Hãy cho chúng con được quỳ khóc bên Người
Kính cẩn, tự hào về Bố, Bố ơi!...
Cỏ Dại
** Trung đoàn 66 sư 304 . Sau nay chính ông đã từng là Trung đoàn trưởng và Q. Sư trưởng
*** Ông SƯ đã đến cầu siêu cho bố tôi trong ngày tang lễ .
Nặng ơn Chú đã dạy con nên người
Nay không còn Chú trên đời
Nhưng hình bóng Chú sáng ngời lòng con.
Nhờ chú bạn đã nên người
Có bầu bạn của một thời Quế Lâm
Có được hạnh phúc trăm năm
Cha sinh, chú dưỡng – ân nhân một đời
Chú nay đi đã xa rồi
Bạn thương nhớ chú như người con ngoan.