Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Tôi đi tìm mẹ


Tôi đi tìm mẹ
21:48 1 thg 2 2009Công khai1 Lượt xem6
Năm 1957 thi xong tốt nghiệp phổ thông cấp 2 chúng tôi được nhà trường cho về nước thăm nhà.Tôi được bà cô cho 10 đồng để về quê tìm mẹ.Ra bến xe Long Biên mua vé hết 1,7đ và nhờ một bác gần quê động viên dẫn đường.Bởi tôi chỉ nhớ quê với cái tên :làng Chàng, cầu Chàng,chợ Chàng. Gặp ai tôi cũng chỉ có từng ấy câu để hỏi thăm. Qua bao phiền phức bỡ ngỡ, cuối cùng tôi cũng đã tìm được quê. Nhưng sự bất hạnh vẫn không tha tôi. Hơn 50 năm qua rồi tôi vẫn không quên ngày đó. Nhân đầu xuân của năm Kỷ Sửu Tròn 60 năm mẹ tôi qua đời,tôi viết bài thơ dưới đây để giãi bầy tình cảm của một người con nhớ mẹ. 

Lạy Mẹ!
Sống khôn chết thiêng 

Hãy chỉ cho con đường về quê Mẹ 
Mặc cảm gì đâu- Mẹ còn rất trẻ 
Con hiểu rồi ...càng thương Mẹ hơn 

Hôm nay con đi tìm Mẹ 
Xốn xang lòng dạ bồn chồn 
Khó khăn nào với con bất kể 
Miễn được về bên Mẹ,Mẹ ơi! 

Con chỉ nhớ quê mang tên làng Chàng 
Có cây cầu bắc qua sông Luộc 
Nối hai bờ Hưng Yên-Hải Dương 
Và chợ Chàng quê, nằm ở bên đường 

Mười mấy năn rồi ,trăm nhớ ngàn thương 
Hối hả con đi trái tim rạo rực 
Động lực thúc con,mau chân rảo bước 
Để sớm được về ôm Mẹ của con 

Bao năm thẫn thờ,nước mắt đầy vơi 
Con thèm ước mong có vòng tay Mẹ 
Mà thời gian cứ trôi...cứ trôi... 
Ôi cô đơn!Một thời là thế 

Con sống âm thầm,nỗi đau lặg lẽ 
Khi bạn quanh mình có mẹ có cha 
Và thấy họ vui khi nhận thư nhà 
Riêng con mồ côi...ngậm ngùi đành vậy 

Càng lớn khôn con càng nhận thấy 
Không mẹ cha lòng sót ruột đau 
hỏi giờ này Mẹ ở nơi đâu? 
Linh cảm trong con Mẹ còn hay mất 

Hôm nay con đi tìm Mẹ 
Chiến tranh qua rồi thời gian lặng lẽ 
Không thấy Mẹ về tìm con bởi sao? 
Ấp ủ nỗi buồn,lòng thấy nao nao... 

Con vẫn biết,có người mẹ nào nỡ bỏ con đâu 
Dù cuọc đời trăm nỗi bể dâu 
Mà con trai đây là đứa con đầu 
Vậy giờ này Mẹ đang ở đâu 

Hôm nay con đi tìm mẹ 
Mà lòng xao xuyến khôn nguôi 
Mỗi bước con đi,mang niềm hy vọng 
Giấc mơ này đẹp lắm mẹ ơi! 

Ôi!Nhưng với con đây là ác mộng 
Khi tới quê...Tin mẹ mất rồi 
Trước mắt con là cả mọt trời 
Không trăng,không sao và con gào khóc 

Con khóc cho con, khóc Mẹ ...Mẹ ơi br>Con mất Mẹ rồi,đời con chơi vơi 
Nhưng vội vàng chi Mẹ đi nhanh thế 
Chẳng đợi con về ,thương quá mẹ Tôi 

Mẹ ơi!con lớn khôn rồi 
Con rất muốn đàp đền ơn Mẹ 
Làm những gì Mẹ ước Mẹ mong 
Song cuộc đời này,đâu dễ phải không? 

Hôm nay! 
Con xin thắp nén nhang trên phần mộ Mẹ 
Con sẽ về xây mộ nay mai 

Bởi con là con trai 
Mãi mãi tình yêu con xin dành cho mẹ 
Ở cõi vĩnh hằng Mẹ yên tâm nhé 
Mẹ vẫn có con... Con là của Mẹ
Me ơi !...
  • Vu Duy Khac
             Ai cũng có một người mẹ để thương yêu ,tôn thờ. các anh chị thật hạnh phúc!  Em mong rằng đừng có ai bất hạnh như em. Mẹ em còn sống đó nhưng mổi lần nghỉ đến thì...như là có một mủi dao đâm vào ngực. đọc những dòng tâm sự của các anh chị thì nước mắt em chực trào ra khi nào không biết...3 ngày trước đây là ngày giổ Papa em nên buộc lòng em phải về quê làm giổ.Mổi lần gặp là mổi lần em bị tổn thương thêm..khi về em chỉ còn biết khóc mà thôi.
    • Nguyệt Ánh
      Đọc thơ của Mai Tâm viết về Mẹ, cảm động vô cùng.Thơ mà không phải thơ mà là lời khóc, là tấm lòng tha thiết của người con với mẹ mình. Hôm nay bạn kể tôi mới biết, rất hiểu và rất thương bạn. Vì tôi cũng là một người con mất mẹ. Mẹ mất khi tôi 12 tuổi, đang học ở QL. Cứ tưởng mình là người khổ nhất, nhưng chúng ta đều giống nhau và tình bạn QL sẽ bù đắp cho nhau.
      • CALATHAU
        Cho đến nay, đây là bài thơ hay nhất, hay thực sự của Mai Tâm ! Nó hay vì nó được viết ra từ trái tim nhỏ máu của người con trai mất Mẹ . Đọc bài thơ tự sự này tôi thêm hiểu  vì sao bạn rất coi trọng và gìn giữ tình bạn - nhất là tình bạn LSQL chúng ta  !
        • Kỳgai
            Tôi rất cảm động và gửi lời chia sẻ với nỗi lòng của Mai Tâm. Chiến tranh đã tạo ra ngàn vạn hòan cảnh khác nhau. Cha tôi mất ở Sài Gòn năm 1963 khi đó tôi đang học ở Vũ Hán TQ. Mẹ tôi mất năm 1997 tại nhà tôi khí đó tôi đã 57 tuổi. Nhưng cái éo le của tôi là từ sau khi cai sữa tôi đã xa cha mẹ và cứ đi, đi mãi theo kháng chiến, sống ở Miền Bắc, xa cha mẹ  và lần đầu tiên được nằm trong ngôi nhà của cha mẹ mình, lần đầu tiên được mẹ nấu cho ăn bữa cơm nhà là khi tôi đã gần 40 tuổi. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng sau lần đầu tiên được ăn bữa cơm nhà rồi ngả lưng trên chiếc giường của nhà mình mới thỏai mái, sung sướng, thanh thản biết bao.
                Ai đã một thời không có nhà,
            Khi được ngả lưng trên chiếc giường nhà ta,
            Mới thấm thía được tất cả sự thanh thản,
            Ngôi nhà và những người xung quanh 
            Là những gì thân thương ruột thịt của ta.
          • Trâm Ngọc
            Đọc
            bài thơ này tôi mới biết một phần hoàn cảnh của bạn Mai Tâm. Năm 1949 (Kỷ Sửu)
            mẹ bạn đã mất mà mãi lần về VN năm 1957 Mai Tâm vẫn đi tìm mẹ, vẫn hy vọng tìm gặp
            mẹ. Tuổi thơ của bạn thật thiệt thòi. Tôi mất cha sớm (11 tuổi), nhưng đến năm
            60 tuổi mới phải vĩnh biệt mẹ. Vậy mà những ngày ấy trong đầu tôi lúc nào cũng
            lảng vảng câu thơ “Tôi thấy tôi mất mẹ, như mất cả bầu trời”. Câu thơ ấy của ai
            tôi không nhớ, nhưng cảm giác mất mẹ thì không thể quên: một sự sụp đổ, trống
            trếnh, trơ trọi, tủi thân, và ân hận, nuối tiếc... Đúng là tình MẸ CON không
            thể gì thay thế được trên đời này. Tôi rất cảm thông và muốn được chia sẻ với
            Mai Tâm, với tuổi thơ thiếu vắng tình mẹ của bạn.
            • Thanh Mai
              Đọc bài thơ "Tôi đi tìm mẹ"
              Chất chứa trong lòng, nay bạn kể,
              Tình mẹ con xúc động vô cùng!
              Khiến tim tôi xót xa rơi lệ.
               
              Hồn mẹ linh thiêng trên trời cao,
              Thấy con trai thương nhớ biết bao,
              Nhất định mẹ tìm về bên bạn,
              Để thoả lòng mong ước dâng trào.

            Không có nhận xét nào:

            Đăng nhận xét