Như thường lệ,chiều nào vào khoảng 5g tôi thường lên sân thượng ngồi nhâm nhi 2 đến 3 ly rượu thuốc và ngẫm sự đời.Hôm nay tôi nhớ lại lần đầu tiên lên mạng là nhờ đứa cháu ngoại đánh hộ bai:"Sống và chết",Vợ tôi đi lễ ai đó cho mang về.Hôm nay thì chủ động nghĩ và tự đánh mổ cò được rôi .Tức cảnh làm bài thơ chiêm nghiệm về một thời công tác;Bạn bè chiến hưu có nhiều,người tốt có mà kẻ xấu cũng nhiều.Có những kẻ mình giúp hắn vô tư, thậm chí khi hắn ở đơn vị khác có 1 số đồng chí thề không bao giờ giơ tay kết nạp hắn vào đảng.Nhưng với lòng vị tha bằng mọi cách mình vận động chi bộ dã kết nạp hắn.Sau này mới ân hận ,bởi hắn đã lộ rõ nguyên hình là kẻ cơ hội nịnh bợ cấp trên lừa lọc bạn bè.
Tôi đã gặp nhiều đứa kèn cựa sống lá mặt lá trái,không muốn ai hơn mình.Song có điều mà tôi chiêm nghiệm , Rằng bọn ấy sống không có hâu nên chịu hậu quả chẳng ra gì,vài đứa đi về âm ty khi tuổi đời còn trẻ vài đứa về hưu chẳng có bạn bè và nếu ai nhắc tới tên đều bị dè bửu.Vậy sống thế nào cho đẹp mới là khó.Thế là tôi nẩy ra ý thơ để các bạn đọc và cho ý kiến nhé.
Giật mình tiếc nuối làm chi?
Ai rồi cũng có một thì thế thôi
Thời gian lặng lẽ cứ trôi
Mỗi người cũng có một thời vàng son
Nhưng rồi cũng chỉ cỏn con
Mai thành cát bụi,đâu còn phải không?
Sống thời lắm kẻ người trông
Chết đi ai cũng bụi hồng như nhau
Sống sao đẹp ánh vàng thau
Để khi nhắm mắt chẳng sầu bị luy
Nghĩa tình đâu dễ quên đi
Oán ân để lại sầu bi theo mình
Sống mà giữ được chữ tình
Dù mai nhắm măt vẫn bình tâm hơn
Mộ kia cỏ mọc xanh rờn
Gió đưa mây lượn chờn vờn bên ta
Chim kêu nhảy nhót hót ca
Âm hồn tịnh độ mới là vu quy
Đời người như bức sử thi
Lúc thời rất đẹp , lúc thì bi ai
Thức đêm mới biết đêm dài
Sống lâu mới hiểu lòng ai thế nào
Thanh cao,mà được thanh cao
Đến khi nhắm mắt ai nào dễ quên
Nếu ai giữ được chữ hiền
Thác rồi bạn sớm được lên thiên đàng
Chữ tâm ,chữ tín,chữ vàng
Sống sao được vậy rõ ràng lắm thay!
Trời cao bảng lảng mây bay
Kiếp người ta chỉ tính ngày mà thôi
Nên chăng chọn nghĩa đầy vơi
Đừng mang quả báo cho đời khổ đau
Đừng gây ân oán cho nhau
Chết ra cát bụi để sầu cho ai?
Oán,ân đâu dễ một phai
Miệng bia,bia đá để hoài tháng năm
Vậy thôi ta tựa trăng rằm
Sáng trong đời bạn, chị Hằng vị tha
Sống sao ta đúng là ta
Trọn tình ,trọn nghĩa,như hoa tặng đời
Bài thơ tôi kể một thời
Nghĩ suy là vậy, mong người...hiểu cho
Bài ca tự thán bằng thơ...
Ai rồi cũng có một thì thế thôi
Thời gian lặng lẽ cứ trôi
Mỗi người cũng có một thời vàng son
Nhưng rồi cũng chỉ cỏn con
Mai thành cát bụi,đâu còn phải không?
Sống thời lắm kẻ người trông
Chết đi ai cũng bụi hồng như nhau
Sống sao đẹp ánh vàng thau
Để khi nhắm mắt chẳng sầu bị luy
Nghĩa tình đâu dễ quên đi
Oán ân để lại sầu bi theo mình
Sống mà giữ được chữ tình
Dù mai nhắm măt vẫn bình tâm hơn
Mộ kia cỏ mọc xanh rờn
Gió đưa mây lượn chờn vờn bên ta
Chim kêu nhảy nhót hót ca
Âm hồn tịnh độ mới là vu quy
Đời người như bức sử thi
Lúc thời rất đẹp , lúc thì bi ai
Thức đêm mới biết đêm dài
Sống lâu mới hiểu lòng ai thế nào
Thanh cao,mà được thanh cao
Đến khi nhắm mắt ai nào dễ quên
Nếu ai giữ được chữ hiền
Thác rồi bạn sớm được lên thiên đàng
Chữ tâm ,chữ tín,chữ vàng
Sống sao được vậy rõ ràng lắm thay!
Trời cao bảng lảng mây bay
Kiếp người ta chỉ tính ngày mà thôi
Nên chăng chọn nghĩa đầy vơi
Đừng mang quả báo cho đời khổ đau
Đừng gây ân oán cho nhau
Chết ra cát bụi để sầu cho ai?
Oán,ân đâu dễ một phai
Miệng bia,bia đá để hoài tháng năm
Vậy thôi ta tựa trăng rằm
Sáng trong đời bạn, chị Hằng vị tha
Sống sao ta đúng là ta
Trọn tình ,trọn nghĩa,như hoa tặng đời
Bài thơ tôi kể một thời
Nghĩ suy là vậy, mong người...hiểu cho
Bài ca tự thán bằng thơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét